Tin nóng
22.01.2014
Sáng 22-01, hai cây cầu vượt sông Cái Bé và sông Cái Lớn (hợp phần tuyến Minh Lương – Thứ Bảy thuộc tuyến Minh Lương – Thứ Bảy của Dự án đường hành lang ven biển phía Nam) đã chính thức thông xe, vượt tiến độ hơn 70 ngày. Có thể nói đây chính hai cây cầu mà bà con vùng U Minh Thượng (tỉnh Kiên Giang) đã hằng mơ ước từ bao đời nay.

30 năm phà Tắc Cậu

Bà Nguyễn Thị Diệp – hậu duệ đời thứ tư trong gia đình có tới năm thế hệ làm nghề đưa đò trên bến Tắc Cậu – cho biết mới lên tám tuổi bà đã nối nghiệp nhà đội nón lá thót lên, thót xuống để đưa khách sang sông. Lúc đó vùng này hoang vu lắm. Bên phía đầu lộ Tắc Cậu chỉ có nhà máy kiêm chành lúa Vạn Nguyên của ông chủ người Hoa tên Lý Mận và bến xe đò Tắc Cậu là lớn nhứt.

 

Theo lời bà Diệp, bà con vùng “Miệt Thứ” (tên người dân quen gọi các huyện vùng U Minh Thượng) muốn ra chợ Tắc Cậu hoặc chợ Minh Lương (huyện Châu Thành), hay xa hơn như chợ Rạch Sỏi, chợ Rạch Giá (TP Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang) thì phải đi xuồng tới gần căn cứ hải quân chế độ cũ (nay là Hải đoàn Biên phòng 28) rồi dừng lại, đi đò dọc qua bên Tắc Cậu mới có xe đò đi tiếp.

Bà Diệp nhớ lại – lúc còn đò chèo trước những năm 1970, mỗi bận đò ngang từ bến Tắc Cậu qua bên xóm Chợ (cù lao giữa hai dòng sông Cái Bé, Cái Lớn nay là hai ấp An Ninh và An Thành thuộc xã Bình An, huyện Châu Thành) và xóm rẫy (nay là ấp Vĩnh Phú, xã Vĩnh Hoà Phú, Châu Thành, tỉnh Kiên Giang) mỗi người chỉ tốn một cắc (mười cắc mới bằng một đồng).

Theo lời ông Nguyễn Hoàng Hải – Giám đốc xí nghiệp phà Tắc Cậu - Xẻo Rô trực thuộc Sở Giao thông vận tải Kiên Giang – trước giải phóng, quốc lộ 63 ngày nay chỉ là con đường mòn. Dần dần kinh tế - xã hội phát triển, hoạt động đi lại buôn bán, vận chuyển hàng hoá của bà con ngày càng tấp nập, con đường mòn trước đây được nâng cấp trở thành đường tỉnh 19 U Minh, rồi sau đổi tên thành đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và cuối cùng mới mang tên quốc lộ 63.

“Đường rộng thì xe nhiều, xe nhiều thì đò phải đủ lớn, nhưng lớn mấy cũng khó chở được xe ô tô vượt sông an toàn. Vậy là bến phà hình thành như một nhu cầu tất yếu của xã hội” – ông Hải nói.

Nói về thời điểm kết thúc nghiệp đưa đò ngót nghét trăm năm của dòng họ mình, bà Diệp – cho biết năm 1981 chính quyền xét thêm cho ông Huỳnh Bún cùng đưa đò. Lúc này hai nhà chia nhau một ngày làm thì một ngày nghỉ nhường cho nhà kia. Tới năm 1997 xã chỉ định một người nữa chạy đò, vậy là có tổng cộng ba gia đình làm nghề đưa đò. Năm 2001, xã đưa bến đò ra đấu giá, nhà bà Diệp không có đủ 50 triệu đồng thế chân nên đành ngậm ngùi bỏ nghề đưa đò vốn đã gắn bó cả năm thế hệ.

Ông Nguyễn Hoàng Hải – cho biết thêm, năm 1984 tỉnh quyết định thành lập bến phà Tắc Cậu để vận chuyển người